CHƯƠNG 82 – CẢNH GIỚI ĐẦU TIÊN

 Sau khi ban hành Thiên Minh Lệnh, Đinh Bộ Lĩnh bắt tay vào củng cố bộ máy cai trị, biến Trường Yên từ một đạo quân khởi nghĩa thành một chính quyền thực sự. Anh hiểu rằng, để duy trì nền hòa bình và "Luật Đạo" vừa ban bố, cần có sự phân chia quyền lực rõ ràng và hiệu quả.

Tại Hoa Lư, trong một buổi thiết triều đơn giản nhưng đầy trang trọng, Đinh Bộ Lĩnh đã công bố những quyết định quan trọng về nhân sự. Lữ Kính, vị tướng tài ba và trung thành, được giao chức vụ Tổng Giám Đạo Quân. Với quyền hạn này, ông có trách nhiệm kiểm soát binh lực toàn quốc, từ việc huấn luyện, điều động quân lính cho đến quản lý lương thảo, vũ khí. Lữ Kính sẽ là người đứng đầu về quân sự, đảm bảo an ninh và trật tự cho toàn bộ lãnh thổ đã thống nhất.

Cùng lúc đó, Tô Ẩn, vị quân sư trẻ tuổi với trí tuệ phi phàm, được giao trọng trách giám sát chính sự và dân sự. Anh có quyền kiểm tra, điều hành mọi hoạt động hành chính, từ thu thuế, quản lý đất đai, cho đến giải quyết các tranh chấp trong dân chúng. Vai trò của Tô Ẩn là đảm bảo các điều khoản của Thiên Minh Lệnh được thực thi nghiêm minh, và đời sống của người dân được ổn định.

Đây chính là sự khởi đầu của một mô hình lưỡng quyền chế, một kiểu phân chia quyền lực tương tự như thời Ngụy – Thục – Ngô trong Tam Quốc của Trung Hoa, nơi quyền lực được chia sẻ giữa các vị tướng quân và các quan văn, nhằm tránh sự tập trung quyền lực vào một cá nhân hay một phe phái. Đinh Bộ Lĩnh muốn tạo ra một sự cân bằng, để không ai có thể độc chiếm quyền lực và lạm dụng nó.

Tuy nhiên, mô hình mới này nhanh chóng vấp phải những sóng gió đầu tiên. Một số quan võ trong quân Trường Yên, vốn quen với việc chỉ có một tổng chỉ huy duy nhất là Đinh Bộ Lĩnh, hoặc vốn có tư tưởng trọng võ khinh văn, bắt đầu phản đối Tô Ẩn. Họ xì xào bàn tán, gọi Tô Ẩn là “quân sư cầm quyền, chẳng khác gì Tào Tháo.” Họ gán cho anh cái danh của Tào Tháo – một thừa tướng thao túng quyền lực, lấn át vua chúa. Những lời nói này, dù chưa công khai, đã bắt đầu gieo rắc sự ngờ vực.

Nội bộ Trường Yên bắt đầu nảy sinh sự nghi ngờ. Một số tướng lĩnh trung thành với Đinh Bộ Lĩnh cũng bắt đầu lo lắng. Phải chăng Tô Ẩn đang mưu quyền, muốn lợi dụng chức vụ để thâu tóm quyền lực, giống như những gì Tào Tháo đã làm với nhà Hán? Ánh mắt dò xét bắt đầu xuất hiện trong các buổi họp, những lời nói bóng gió, ám chỉ xuất hiện ngày càng nhiều. Đây là cảnh giới đầu tiên của mối hiểm họa từ bên trong, một mối họa tiềm ẩn trong chính lòng người.

Đinh Bộ Lĩnh, người luôn nhạy cảm với biến động trong nội bộ, đã nhận ra sự ngờ vực đang lớn dần. Một đêm, khi chỉ có Lữ Kính và Tô Ẩn bên cạnh, anh ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng mờ ảo chiếu rọi xuống khuôn viên thành Hoa Lư. Anh thở dài, một tiếng thở dài nặng trĩu chất chứa bao ưu tư.

“Tô Ẩn không muốn làm Tào – nhưng thiên hạ lại đẩy y về phía ấy.”

Lời nói của Đinh Bộ Lĩnh không chỉ là một sự cảm thán, mà còn là một nhận định sâu sắc về bản chất của quyền lực và định kiến. Anh hiểu rằng Tô Ẩn, với bản tính thanh liêm và trung thành, không hề có ý đồ mưu quyền. Nhưng chính những định kiến, sự thiếu hiểu biết và nỗi sợ hãi của thiên hạ lại đang đẩy anh vào một vị trí nhạy cảm, khiến anh bị hiểu lầm. Đây là một lời cảnh tỉnh về sự phức tạp của việc giữ gìn "đạo" khi "người giữ nó không còn đồng lòng", như lời của Hồi 10 đã báo trước. Mối nguy không chỉ đến từ kẻ thù bên ngoài, mà còn từ những sự ngờ vực, đố kỵ ngay trong chính những người cùng chí hướng.