Chiến thắng vang dội tại Bạch Đằng lẽ ra phải là niềm hân hoan tột độ, nhưng lời khai của tên tướng Hán đã gieo rắc một nỗi ám ảnh kinh hoàng vào lòng Đinh Bộ Lĩnh và toàn thể Trường Yên: có kẻ nội gián trong chính Hội Trị Sự, kẻ đã bán đứng bản đồ Trường Châu và chỉ đường cho quân Nam Hán. Mối nghi ngờ này, cùng với cái chết của Trưởng đạo Hoan Châu trước đó, đã biến niềm tin thành sự hoài nghi sâu sắc.
Trong không khí căng thẳng bao trùm Hoa Lư, Đinh Bộ Lĩnh không chần chừ. Anh hiểu rằng, để giữ vững "Dân – Nghĩa – Đạo," để bảo vệ giang sơn khỏi cả ngoại xâm lẫn nội phản, anh phải hành động quyết liệt. Ngay sáng hôm sau trận Hỏa Hà, anh triệu tập một cuộc họp khẩn cấp tại chính đại điện, nơi ba ngày trước vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi từ vụ ám sát. Lần này, không còn là hội chẩn, mà là một cuộc thanh trừng.
Đại điện Hoa Lư trở nên lạnh lẽo và trang nghiêm hơn bao giờ hết. Những chiếc cột gỗ lim uy nghi dường như cũng nín thở. Đinh Bộ Lĩnh ngồi trên ghế chủ tọa, khuôn mặt anh đanh lại, đôi mắt sắc như dao găm quét qua từng gương mặt đang ngồi dưới. Anh mặc bộ áo bào màu đen tuyền, không một chút họa tiết, toát lên vẻ nghiêm nghị tột độ. Bên cạnh anh là Tô Ẩn, với ánh mắt kiên định nhưng cũng thoáng chút u buồn, và Lữ Kính, gương mặt ông đầy vẻ căm phẫn.
"Chư vị," Đinh Bộ Lĩnh cất tiếng, giọng anh trầm thấp nhưng vang dội khắp đại điện, khiến mọi người đều rùng mình. "Lời khai của tướng giặc Nam Hán đã rõ. Có kẻ phản bội trong chính Hội Trị Sự này, kẻ đã bán đứng bí mật quốc gia, chỉ đường cho quân giặc vào bờ cõi. Chúng ta không thể để mầm mống phản bội này tồn tại!"
Anh đứng dậy, ánh mắt anh rực lửa: "Ta ra lệnh! Kiểm tra toàn bộ hội viên! Từ cấp Trưởng đạo đến các thư lại thấp nhất! Kiểm tra tất cả những người có liên quan đến việc quản lý tài liệu, bản đồ. Kẻ nào có dấu hiệu khả nghi, lập tức bắt giữ, thẩm vấn!"
Mệnh lệnh của Đinh Bộ Lĩnh như một cơn bão quét qua Hội Trị Sự. Các binh lính tinh nhuệ của Trường Yên, với bộ áo giáp sáng loáng, lập tức phong tỏa đại điện, bắt đầu tiến hành kiểm tra từng người một. Sự hỗn loạn và nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng các hội viên. Ai cũng nhìn nhau ngờ vực, không biết ai là kẻ phản bội, ai là nạn nhân.
Vài giờ sau, dưới sự chỉ đạo của Tô Ẩn và Lữ Kính, một phát hiện quan trọng đã được đưa ra. Dựa trên lời khai của tên tướng Hán, và những bằng chứng thu thập được từ việc kiểm tra tài liệu và ghi chép đi lại, ba người bị phát hiện có liên lạc với thương nhân Hán đã bị bắt giữ. Họ là: một vị trưởng lão phụ trách thư tịch của Hội Trị Sự, một quan lại cấp thấp chuyên lo việc ngoại giao với các thương đoàn, và một tên lính cận vệ được phân công canh gác kho bản đồ. Cả ba đều mặc những bộ áo bào hoặc quân phục quen thuộc, nhưng giờ đây, khuôn mặt họ tái mét vì sợ hãi, mồ hôi túa ra như tắm.
Khi bằng chứng được đưa ra, Đinh Bộ Lĩnh không chần chừ. "Những kẻ bán nước này không thể dung thứ! Chúng đã phản bội lòng tin của ta, phản bội Dân – Nghĩa – Đạo, phản bội cả giang sơn Đại Việt!" Giọng anh vang dội, đầy phẫn nộ. "Lập tức xử trảm ngay tại sân điện! Để răn đe kẻ khác!"
Mệnh lệnh được thi hành ngay lập tức. Ba kẻ bị tình nghi bán nước bị lôi ra sân điện. Tiếng trống lệnh vang lên dồn dập, rồi lưỡi đao sáng loáng chém xuống. Ba cái đầu lăn dài trên nền đá, máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ một khoảng sân. Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí, khiến nhiều người phải nín thở.
Tuy nhiên, trong số ba kẻ bị xử trảm, có một điều khiến Tô Ẩn phải suy nghĩ. Anh đã xem xét kỹ lưỡng lời khai và bằng chứng của từng người. Vị trưởng lão phụ trách thư tịch và tên quan lại cấp thấp rõ ràng có những liên hệ mờ ám với thương nhân Hán. Nhưng riêng tên lính cận vệ, những bằng chứng về việc hắn liên lạc với thương nhân Hán lại rất mờ nhạt, thậm chí có phần gượng ép. Ánh mắt của hắn khi bị bắt giữ và khi bị xử trảm không phải là ánh mắt của kẻ phản bội, mà là ánh mắt của sự oan ức và tuyệt vọng tột cùng.
Trong đêm đó, khi mọi việc đã lắng xuống, Tô Ẩn đến gặp Đinh Bộ Lĩnh. "Chủ công," anh nói, giọng anh trầm tĩnh. "Thần đã xem xét lại tất cả các bằng chứng. Thần nghĩ, trong số ba kẻ bị xử trảm hôm nay, một người vô tội."
Đinh Bộ Lĩnh ngạc nhiên nhìn Tô Ẩn. "Ngươi nói gì? Bằng chứng rõ ràng như vậy cơ mà?"
"Bằng chứng có, nhưng lại có phần gượng ép. Thần nghi ngờ có kẻ đã cố tình đổ tội cho hắn ta, để che giấu kẻ phản bội thực sự." Tô Ẩn giải thích. "Kẻ phản bội thực sự có thể vẫn đang lẩn khuất đâu đó trong Hội Trị Sự, hoặc thậm chí là trong số những người đã không đến dự hội nghị lần này. Kẻ đó rất tinh vi, đã mượn tay quân Nam Hán để diệt trừ kẻ thù, đồng thời gieo rắc sự ngờ vực trong nội bộ chúng ta."
Tin tức về việc có kẻ vô tội bị xử trảm nhanh chóng lan truyền ra ngoài. Dân chúng, sau những ngày tháng chứng kiến sự tàn bạo của Lư Hàn và sự hiểm độc của Nam Hán, vốn đã đặt niềm tin vào Đinh Bộ Lĩnh và "Thiên Minh Lệnh." Nhưng giờ đây, trước cảnh tượng máu đổ và sự nghi ngờ về một người vô tội, họ bắt đầu hoang mang. Những lời xì xào, bàn tán lan ra khắp kinh thành: "Thiên Minh có còn chính nghĩa? Nếu người vô tội cũng bị xử trảm, thì ai có thể tin tưởng được nữa?"
Cuộc Hội Trị Sự đại thanh trừng đã đạt được mục đích răn đe, nhưng lại để lại một hậu quả nặng nề: sự nghi ngờ về tính chính nghĩa của Đinh Bộ Lĩnh và "Thiên Minh Lệnh" đã bắt đầu nảy sinh trong lòng dân chúng. Kẻ phản bội thực sự vẫn còn ẩn mình, và hắn ta đã thành công trong việc gieo rắc những hạt mầm ngờ vực, khiến cho con đường thống nhất Đại Việt của Đinh Bộ Lĩnh trở nên gian nan hơn bao giờ hết. Cuộc chiến không chỉ còn là với gươm đao, mà là với niềm tin của lòng người, với sự thật ẩn giấu trong bóng tối.